Lớp tôi là một lớp nổi tiếng nhất trường bởi tính nghich ngợm nhưng học cũng không kém. Lớp tôi có 52 thành viên và thầy Viget là chủ nhiệm. Con người thầy lúc nào cũng cũ kĩ, gắn liền với chiếc áo khoác kaki đã sờn, chiếc quần nâu bằng vải thô. Mái tóc thầy bạc trắng, làn da ko lấy làm hồng hào cho lắm, trông thầy chẳng khác gì một người đàn ông trung niên đã về hưu ở tuổi 55. Chúng tôi, chẳng một đứa nào chú ý hay để ý đến thầy cho lắm. Ko phải vì chúng tôi khinh thường thầy mà vì chúng tôi ko lấy làm ấn tượng cho lắm với vẻ bề ngoài cũ kĩ của thầy.
Trong một giờ học triết lý, thầy yêu cầu chúng tôi hãy nói những gì chúng tôi biết về cụ của chúng tôi. Cả lớp đều im lặng và chỉ có lác đác vài cánh tay giơ lên nhưng thỉnh thoảng lại giật xuống. Thầy mời một đứa đứng lên. Nó bắt đầu nêu ý kiến của mình: " Thưa thầy, cụ em là một nhà văn đại tài và là một nhà viết kịch nổi tiếng..." Nó dừng lại bởi nó ko biết gì nữa. Thầy tôi khẽ mỉm cười và hỏi:" Vậy em có biết tên của cụ? Có biết cụ là người cha đời thứ nào đó không?". Thằng học trò đó chỉ cúi đầu và khẽ lắc nhẹ... Thầy vẫn tươi cười với một vẻ hiền hậu: " Các em thấy ko, nếu các em chỉ quan trọng và nghĩ sẽ nổi tiếng ở vẻ bề ngoài thì liệu con cháu các em mai sau có hiểu và biết các em rõ ko? Và thậm chí chúng còn ko biết tên hay ngày sinh của cụ? Quan trọng là các em phải làm gì, phải là con người như thế nào và các em để lại gì cho cuộc sống"